Một trong những đặc quyền của tuổi trẻ là những tháng ngày sống hết mình mà không cần lo nghĩ quá nhiều đến tương lai. Và để tận hưởng những ngày thanh xuân tươi đẹp đó, có vài điều người trẻ cần phải chuẩn bị ngay từ bây giờ.
Bạn là người muốn đi làm lúc 8h sáng và 17h về hay bạn là người hoàn thành công việc?
Bạn là người sẵn sàng giúp người khác trong công việc và cuộc sống hay bạn chỉ
Bạn có bao giờ thắc mắc rằng tại sao chúng ta lại rơi nước mắt không ? Trong nhiều trường hợp khác nhau ấy, Mình tình cờ đọc được một vài bài viết về nước mắt rất thú vị nên mình muốn chia sẻ thêm cho các bạn biết về nước mắt của chúng ta nhé :)
Về mặt sinh học, phụ nữ có thể khóc dễ dàng hơn đàn ông. Chúng ta thường khóc trung bình 5,3 lần mỗi tháng, trong khi nam giới chỉ
Khi mà hy sinh cả cuộc đời, sự nghiệp và cả tuổi thanh xuân đầy tương lai để lấy chồng. Bỏ hết mọi thứ chỉ biết gia đình gia đình. Rồi một ngày chợt nhận ra cuộc sống hiện tại có quá nhiều nỗi lo : lo cho mình như trước kia đã quá cũ. Giờ lo thêm cho chồng, lo cho con, lo cho mái ấm gia đình cũng có những khi cơm không lành canh không ngọt. Lo cho gia đình chồng lắm lúc còn chu
Bất chợt, từ văn phòng nhìn qua ô cửa, nghe thấy chút xào xạc của lá vàng hòa theo gió. Thảng thốt như mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài: Thu đến rồi sao? Thế hè đến từ bao giờ vậy?
Vậy là một mùa hè sôi động, đỏng đảnh, cái mùa mà năm nào tôi cũng háo hức cho những dự định ngay từ khi còn đang suýt xoa cái lạnh của rét nàng Bân; cái mùa ấy, năm nay, đã âm thầm trôi qua, nhạt nhòa, không một chút gợn
Ngày... tháng... năm *Nhàn cư vi... lắm chuyện*
Tự nhiên, sáng ngủ dậy, phát hiện ra dạo này mình chẳng có tí cảm xúc gì cả, *vô tư lự*.
Ngoài việc suốt ngày bị chửi rủa là "đồ bà già", ngủ sớm, dậy sớm, mất ngủ buổi trưa, keo kiệt, bủn xỉn, đi chơi là tiếc tiền, (<3), mình chẳng vui, chẳng buồn, chẳng để ý tới ai, sống như một "gái già chính hiệu", ^.^
Lắc đầu, vỗ trán, sống thế này ko ổn.
Note này viết cho tâm trạng của một "cô gái tuổi 24" Vậy là hai tháng, kể từ khi mình bắt đầu với những dự định, những nỗ lực và guồng quay của sự nghiệp, gia đình và hoàn toàn không có hai chữ "tình cảm nam nữ". Như nào nhỉ, tự nhiên mình trở nên bận rộn, trở nên lãnh đạm, bình tĩnh trước mọi việc mà ngôn ngữ chém gió người ta gọi là "trơ về mặt cảm xúc". Khi có sự cố, mình không tức tưởi,
Thấy thèm đọc văn học Việt Nam quá, thèm đọc truyện ngắn Thạch Lam, để thấy thấp thoáng hình ảnh của ai đó như bạn bè mình vậy, cả "Đôi mắt" - Nam Cao, 'Nhớ Làng" - Kim Lân, để thấy thấp thoảng hình ảnh của cô, dì chú bác, những người nông dân chất phác, nói nhiều và làm cũng nhiều, thèm cả truyện ngắn Nguyễn Tuân, để cảm nhận được những thú vui tao nhã của người Việt như nghệ thuật thưởng thức trà. Xã hội
Khi bố mẹ tình cảm quá mức? 1. Bố cưới năm 28 tuổi, có lần tôi hỏi: “Sao bố cưới muộn thế, thời bố 28 tuổi là ế lắm rồi nhỉ?” Bố trả lời:“ Chờ mẹ con lớn chứ sao.” Vâng, bố hơn mẹ 8 tuổi. 2. Bố mẹ bất đồng quan điểm, mẹ bỏ vào phòng không buồn nói chuyện với bố nữa. Bố tự dưng đưa cho tôi lọ hoa bảo đem vứt đi, tôi vâng lời liền làm theo. Thấy tôi đặt lọ hoa vào
Có những điều đã rất cũ kĩ và không bao giờ mất đi trong mỗi ngăn kéo ký ức .. Có những thứ dù giấu kín nhưng vẫn nhớ rõ nó đang nằm ở vị trí nào ở trong lòng ... Đó là những tháng ngày khó khăn khi giai đoạn bướng bỉnh của cuộc đời ghé thăm . Tôi chẳng cần thứ gì khác ngoài sự tự do của bản thân . Tôi từ chối mọi sự động chạm từ gia đình . Tôi khát khao được
Chúa nhật, trời say sưa nắng !
Tôi nhoài mình dậy sau tiếng đóng cửa nhẹ nhàng nhất có thể của hai bà cô đang đến chơi nhà. Hai bà cô tôi, cô Hai và cô Út.
Cô Hai - một người với lối sống khép kín, khó tính khá cổ điển vì tâm hồn cô được nuôi nấng từ bé bởi nước Pháp mộng mơ. Một người còn lại thì tính thong thả, hay thơ thẩn và hơi trẻ con, bình dị như cuộc sống
Mưa Hạ ... Những cơn mưa xối xả cách ngày , như đốc thúc em ơi , hãy viết gì đó cho những ngày này thì phải ?
Đã một khoảng thời gian dài, em không ngồi góc công viên ấy. em nhớ những buổi hẹn cà phê với vài ba người bạn cũ , nhớ những nhân duyên mà em "va vấp" ở góc đô thị chật hẹp này. Nhà thờ Đức Bà nghiêng nắng. muốn nhắn tin vu vơ cho một cuộc hò hẹn nào
Mặc cho thực tế rằng thiên nhiên không " ưu đãi " cho miền Nam một mùa thu thực sự, mùa của những tâm hồn nhạy cảm và đôi lứa yêu nhau nhưng những sắc nắng hanh hao và dịu dàng của miền Nam trong khoảng thời gian này vẫn khiến lòng người nơi đây trào dâng nhiều xúc cảm bâng khuâng, hoài mong , chờ đợi một điều gì đó !
Tôi đi bộ về con hẻm nhỏ , nơi có cái khách sạn bé tẹo
Đôi dép bọc hay còn gọi là giày búp bê đơn giản .. lùng sục trong mấy chợ sida
Ngồi ăn hủ tiếu gõ giữa khuya khi đường vắng hoe ... ông bà chủ hàng hủ tiếu ngồi xuống tán chuyện cùng mình rồi tự nhiên cảm thấy tô hủ tiếu ngon hơn hẳn vì tình cảm những con người với nhau
Cảm giác ngắm nhìn tài sản là 2 tủ đồ linh tinh gồm váy , đầm , áo , khăn , short thay vì
Chiều tháng Tư ..
Lang thang trên phố với cái móng tay chấm bi , tóc ngắn phồng phồng , váy vintage màu trầm bay bay . ngta bảo : tai sao em phải cầm túi xách mọi nơi mọi lúc . Tại sao em ko cầm dù thay cho túi xách ???
Rõ dở hơi ... dù chỉ dùng cho trời mưa .. hoặc thật nắng .. em đi giữa chiều .. gió thổi hiu hiu . ko mưa cũng chả nắng .. sao anh bảo
Ngày xưa .. cứ hễ đói bụng nửa khuya là mò xuống căn bếp điêu tàn trong ngôi nhà sàn của ngoại, lục lọi cơm nguội ăn ngon lành mặc dù thức ăn kèm thì không có gì ngoài nước tương dầm 1 đống ớt hiểm.
Mỗi sáng đi học hay canh ông bán bánh mì không 5g45 sáng , thì cũng là nước tương và ớt hiểm, mặn mà cả khoảng thời thơ ấu đã qua.
Đi học ở trường thì có cơm Tấm ..
Bạn thân mến !
Rất khó để có thể quên đi một người đã từng một thời gian gắn bó, và tưởng chừng như không thể tách rời. Thế nhưng chẳng có gì là không thể làm được nếu bạn đã muốn quên và quyết định sẽ quên.
Cứ nói rằng tôi muốn bạn sẽ làm được những điều kì diệu còn hơn cả kì diệu nữa đấy.
Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng