Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhặt Nhạnh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhặt Nhạnh. Hiển thị tất cả bài đăng
Một trong những đặc quyền của tuổi trẻ là những tháng ngày sống hết mình mà không cần lo nghĩ quá nhiều đến tương lai. Và để tận hưởng những ngày thanh xuân tươi đẹp đó, có vài điều người trẻ cần phải chuẩn bị ngay từ bây giờ.

Bạn là người muốn đi làm lúc 8h sáng và 17h về hay bạn là người hoàn thành công việc?

Bạn là người sẵn sàng giúp người khác trong công việc và cuộc sống hay bạn chỉ làm xong công việc của bạn cho thật tốt?

Bạn là người muốn kiếm thật nhiều tiền rồi nghỉ hưu hay bạn sẽ làm việc suốt cuộc đời này?

Tôi muốn đưa ra những câu hỏi đó để bạn và tôi cùng suy ngẫm...

Đó không phải là câu hỏi của tôi mà đó là câu hỏi của những người thành công mà tôi tập hợp...

Theo những nghiên cứu của tôi và gì tôi đã áp dụng thì những người ở vế sau sẽ có một cuộc sống tuyệt vời hơn những người ở vế bên trải...
Thanh xuân là buổi sáng của cuộc đời mình, có người quyết định ngủ đến trưa, có người dậy sớm để đón bình minh.
Càng ngày tôi càng hiểu thêm về những câu nói rất nổi tiếng của T. Harv Eker hay Tony Robbins

Hãy cho tôi 5 phút, tôi sẽ cho bạn biết tương lai tài chính của bạn.

Chỉ cần nhìn vào cơ thể của bạn, tôi có thể dự đoán được bạn đang là ai.

Hay một câu nói khác: Đừng bao giờ tin người khác nói gì với bạn, hãy nhìn cách họ hành động

Nếu tôi nghe ai đó họ đang phàn nàn về ai đó hay việc gì đó, tôi biết được rằng họ đang nói chính bản thân của họ mà thôi...

Khi tuổi trẻ không còn nhiều, tôi muốn bị hạ gục bởi một cái gì đó lớn lao

Thực tế dù bạn có học kiến thức giỏi đến cỡ nào đi chăng nữa nhưng không tự chịu trách nhiệm cho chính bản thân của mình thì tất cả chỉ là sự lãng phí thời gian

Hãy nhờ rằng thời gian là thứ hữu hạn nhất và bạn đang chiến đấu lại với thời gian chứ không phải ai khác.
Read More

Bạn có bao giờ thắc mắc rằng tại sao chúng ta lại rơi nước mắt không ? Trong nhiều trường hợp khác nhau ấy, Mình tình cờ đọc được một vài bài viết về nước mắt rất thú vị nên mình muốn chia sẻ thêm cho các bạn biết về nước mắt của chúng ta nhé :) 


Về mặt sinh học, phụ nữ có thể khóc dễ dàng hơn đàn ông. Chúng ta thường khóc trung bình 5,3 lần mỗi tháng, trong khi nam giới chỉ khóc 1,4 lần chưa kể những lần này khóc rất thầm lặng nên không một ai thấy đâu. Thực tế, khi khóc ở những thời điểm khác nhau, bạn sẽ sản sinh ra những loại nước mắt khác nhau. Và sẽ có 3 loại cơ bản nhất mà mỗi đời người hay gặp. 



1. Nước mắt bình thường 

Loại nước mắt này luôn có sẵng ở mi mắt, được sản sinh từ tuyến lệ kết nối giữa mi mắt và nhãn cầu. Nước mắt bình thường luôn túc trực để bảo vệ mắt, giữ mắt được ẩm vừa đủ, khi gặp thời tiết khô lạnh, loại nước mắt này sẽ tiết ra liên tục để bảo vệ mắt bớt rát vì nó chứa protein, một số hợp chất khác để duy trì tác dụng rửa nhãn cầu mắt và mí mắt, chúng còn ngăn sự mất nước của niêm mạc mắt. 

2. Nước mắt thải độc tố 
Loại nước mắt này vừa có nhiệm vụ bảo vệ mắt từ những tác nhân bên ngoài vừa giúp mắt thải độc tố. Nó sẽ xuất hiện khi mắt tiếp xúc với nhiều bụi bẩn, khói, gió, cay... Loại nước mắt này chứa rất nhiều kháng thể, thậm chí không cần thuốc nhỏ mắt vẫn đủ khả năng như một chất kháng khuẩn tự nhiên vì có chứa Lyzozym có thể giết chết khoảng 90-95% vi khuẩn chỉ trong 5 phút. Về phần thải độc tố, có rất nhiều nghiên cứu đưa ra rằng những giọt nước mắt tuôn ra từ những cảm xúc có chứa độc tố. Chính nước mắt đã mang các chất độc ra khỏi cơ thể thông qua đôi mắt.

3. Nước mắt từ cảm xúc 
Loại nước mắt này là đặc biệt nhất, chúng tiết ra liên tục khi chúng ta cảm thấy đang bị tổn thương cho đến khi tâm trạng thật sự bình ổn mới dừng , khi não nhận thấy dấu hiệu của sự buồn đau thì lập tức chúng sẽ được tiết ra , loại nước mắt này không có khả năng loại bỏ vi khuẩn hay kháng thể, nó chứa tất cả hoocmon của stress + căng thẳng + áp lực và sự tổn thương tạo thành . Do đó nó có thể loại bỏ một số độc tố bị tích tụ trong cơ thể do căng thẳng, giống như hormone thư giãn leucine-enkaphalin và prolactin nó tiết ra để xoa dịu tinh thần. Bạn ko nên nén loại nước mắt này lại vì như thế ko tốt tí nào hết hihi . 


Vài điều vui vui về nước mắt này : 

Khóc là một loại thuốc tẩy nhẹ. Nó khiến cho những điều “quái quỉ” bay ra khỏi đầu trước khi chúng gây ảnh hưởng xấu tới tim mạch và hệ thần kinh.

Khóc giúp thể hiện sự yêu thương, vd thông thường khi chúng ta chia sẻ chuyện gì đó cùng với bạn bè mà khiến chúng ta khóc, ngay lập tức những người ấy sẽ giúp đỡ và xoa dịu cảm xúc của chúng ta. Mối tương tác này giúp mỗi người thông cảm với nhau nhiều hơn. Một nghiên cứu cho thấy , nước mắt làm nhòa thị lực, đó là sự báo hiệu tạm thời chúng ta không mạnh mẽ,những giọt nước mắt lúc này gợi ý rằng ta không ở tình trạng có thể làm hại ai. 

Khóc sẽ làm giảm mức độ khoáng chất mangan gây ra sự hỗn độn cảm xúc. Chính vì vậy, khóc có thể làm cho tâm trạng ổn định và tốt hơn bằng cách hạ thấp các khoáng chất này.

Có cách nào kềm chế nước mắt ko ? 
Có, hãy ngước mắt lên trời, nghĩ đến một tình huống hài hước hoặc đi uống nước. Tiếp đến là hít một hơi thật sâu, thở ra chậm và nhắm mắt lại, bạn sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều và lúc này, hai khoé mi cũng đã control được lượng nước mắt sắp tiết ra rồi. 

Fun facts về nước mắt của 12 cung hoàng đạo ( just for fun ) 

- BẠCH DƯƠNG : dễ khóc mà cũng dễ nín 
- KIM NGƯU : khóc âm thầm lén lún thôi hiếm khi khóc trước mặt người khác lắm 
- SONG TỬ : đang khóc mà có người ở bên cạnh an ủi là Song Tử nín liền 
- CỰ GIẢI : quá mức chịu đựng thì mới khóc thôi chứ buồn thì nội tâm bị giằng xé chứ ko khóc à nha 
- SƯ TỬ : khóc 1 lần to thật to cho hết buồn tức này nọ, rồi sau đó đứng dậy làm lại từ đầu, kiểu như là khóc 1 lần lúc đó rồi thôi 
- XỬ NỮ : đôi khi cũng mít ướt thấy ớn à nhưng nỗi buồn và thất vọng của Xử Nữ sẽ theo nước mắt mà đi mất, bởi vậy khóc xong là cảm thấy nhẹ nhàng rồi 
- THIÊN BÌNH : con gái thì khóc đúng lúc và đúng hoàn cảnh cũng dễ nín , còn con trai thì hiếm ai thấy được con trai Thiên Bình khóc, chỉ có những người thật sự tinh ý mới hiểu được hết ý nghĩa giọt nước mắt mà con trai Thiên Bình đã khóc. 
- BÒ CẠP : kiểu như tự nhủ là ko ngừng nuốt nước mắt vào trong nhưng đến khi chịu ko nỗi nữa thì khóc cũng kinh hồn lắm nha. 
- MA KẾT : nước mắt hiếm lắm nha, chỉ khóc cho những gì thật sự xứng đáng thôi đó. 
- BẢO BÌNH : cũng giống như Ma Kết vậy đó , và đặc biệt khi quá quáaaaaaaaaaaaaa thất vọng thì Bảo Bình cũng khóc và kèm theo nụ cười mỉa mai kèm theo. 
- SONG NGƯ : nước mắt của song ngư sẽ nhấn chìm bất cứ kẻ nào đứng xung quanh, quá ghê !!!!! 
- NHÂN MÃ : là người nhiều nước mắt nhất trong 3 cung hệ HỎA, nhưng mà Nhân Mã ít khi khóc trước mặt người lạ, đôi khi trốn trong góc nào đó mà thút thít thậm chí xem cải lương cũng khóc ngon lành ( cái này rút từ bản thân minhf ) xong rồi nghe nhạc buồn thật buồn thật buồn xong rồi tự nhiên thấy vui lại bình thường đồ khùng.
Ok, vài điều thú vị về nước mắt hy vọng bạn sẽ hiểu hơn khi " gơi một hột lệ " 

Tears are words the heart can't express



Read More
Khi mà hy sinh cả cuộc đời, sự nghiệp và cả tuổi thanh xuân đầy tương lai để lấy chồng. Bỏ hết mọi thứ chỉ biết gia đình gia đình. Rồi một ngày chợt nhận ra cuộc sống hiện tại có quá nhiều nỗi lo : lo cho mình như trước kia đã quá cũ. Giờ lo thêm cho chồng, lo cho con, lo cho mái ấm gia đình cũng có những khi cơm không lành canh không ngọt. Lo cho gia đình chồng lắm lúc còn chu toàn hơn gia đình mình. 
Sự nghiệp gác lại, tuổi mơ mộng cũng trôi xa. Những đam mê đơn giản như đi đâu đó ngồi cà phê hay lang thang du lịch cũng trở nên xa xỉ và .... đầy hoang tưởng. 

Rốt cuộc, khi người đàn ông mình gọi là Chồng - đã muốn đi là sẽ ra đi phũ phàng. Lấy hết tất cả đến quyền được chăm sóc con cũng lấy mất thì còn lại điều gì quan trọng hơn trong mối quan hệ này.

Người thứ ba vốn dĩ chẳng phải là lí do duy nhất. Mà nói đúng hơn họ là tác động to lớn của sự đổ vỡ này. 
Một trong số những lí do ấy là vì mình đã hy sinh cho người khác quá nhiều mà quên mất bản thân mình cũng cần được chăm sóc. Đến khi điều ấy quay lưng. Đến một giọt nước mắt cũng chẳng thể rơi được nữa. 
Đến cuối cùng, phải sống và tự bước đi trên đôi chân của mình. Tự tin để có tất cả những gì mình muốn. Tiền bạc không cần nhiều nhưng luôn phải có, sự mạnh mẽ bao nhiêu lâu nay ẩn ở đâu bây giờ phải mò đầu chui ra ngay, cũng đừng vì thế mà mất niềm tin vào hôn nhân & tình yêu. Vì sống mà thiếu đi niềm tin là một cuộc sống thiệt thòi nhất. 
Yêu đời hơn, yêu bản thân hơn, tin tưởng và lạc quan vì một chân trời mới đang dần mở ra ngay trước mắt. Biết đâu được chân trời ấy sẽ vô cùng hạnh phúc vì người không xứng đáng đã bỏ lại phía sau.

Hà Nội!
Viết cho những vụn vỡ xung quanh.

Read More
Bất chợt, từ văn phòng nhìn qua ô  cửa, nghe thấy chút  xào xạc của lá vàng hòa theo gió. Thảng thốt như mới tỉnh  dậy sau  một giấc ngủ dài: Thu đến rồi  sao? Thế hè đến từ bao giờ vậy?
Vậy là một mùa hè  sôi động, đỏng đảnh, cái mùa mà năm  nào tôi cũng háo hức cho  những  dự định ngay từ  khi còn đang suýt xoa cái lạnh của rét  nàng Bân; cái mùa ấy, năm nay, đã âm thầm trôi qua, nhạt  nhòa, không một chút gợn nào.

Và cũng giống  tôi vậy,cả hè, tôi làm gì ấy nhỉ? Không một chút gợn sóng, tất cả đều mờ ảo, như một cái bóng vội lướt qua. Hình như tôi đã miên man cho  những tự sự, cho những hoài niệm  và những ảo vọng. Tôi đã lướt qua mùa hè  ấy….âm thầm, lặng lẽ…. một mình….
Mở mắt ra, tôi hít  hà cái vị hanh  hanh, nồng nồng của đầu thu,cái vị mà luôn làm tôi xao xuyến. Tôi thèm cái mùi hanh nồng ấy, muốn nuốt trọn từng dư  vị này, mùi hương phảng phất của gió,tiếng xào xạc của  lá  rơi, chút se lạnh của đầu thu, còn thiếu  cái vị nồng nàn của hoa sữa… Tôi muốn ôm trọn tất cả, ghi lại cái khoảnh  khắc này, để, khi Đông đến, tôi sẽ “vênh cổ lên” và nói rằng: ừ, mình đã đi qua  mùa thu…

Thu chứa đầy hoài cổ, và tôi, lúc này đây, nhớ da diết cái hanh nồng của buổi sớm chớm thu sân kí túc xá trường Lê… đã 6 năm rồi sao?


Em không nghe mùa thu

Dưới trăng mờ thổn thức?

Em không nghe rạo rực

Hình ảnh kẻ chinh phu

Trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu,
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?




Read More
Ngày... tháng... năm
*Nhàn cư vi... lắm chuyện*

Tự nhiên, sáng ngủ dậy, phát hiện ra dạo này mình chẳng có tí cảm xúc gì cả, *vô tư lự*.
Ngoài việc suốt ngày bị chửi rủa là "đồ bà già", ngủ sớm, dậy sớm, mất ngủ buổi trưa, keo kiệt, bủn xỉn, đi chơi là tiếc tiền, (<3), mình chẳng vui, chẳng buồn, chẳng để ý tới ai, sống như một "gái già chính hiệu", ^.^

Lắc đầu, vỗ trán, sống thế này ko ổn.


Ngồi nghĩ lên nghĩ xuống, cuối cùng cũng ra một đống xì chét.
Xì chét vì mình cố gắng như thế sao không ai hiểu?
Xì chét vì dự cảm bất an chợt đến???
Xì chét vì lâu nay mình chẳng quan tâm gì đến những người thân của mình như trước đây mình vẫn làm., (chắc do mình muốn chốn tránh)
Xì chét vì những xì chét trên làm mình thấy xấu hổ vs bản thân và những người đã kì vọng ở mình.
Xì chét vì tìm mãi chả có ai để xả mấy cái xì chét vớ vẩn của mình..
Vâng, vậy là tôi lại bắt đầu thấy khổ sở vì đống xì chét tôi tự lục ra....
Read More
Note này viết cho tâm trạng của một "cô gái tuổi 24"
Vậy là hai tháng, kể từ khi mình bắt đầu với những dự định, những nỗ lực và guồng quay của sự nghiệp, gia đình và hoàn toàn không có hai chữ "tình cảm nam nữ".
Như nào nhỉ, tự nhiên mình trở nên bận rộn, trở nên lãnh đạm, bình tĩnh trước mọi việc mà ngôn ngữ chém gió người ta gọi là "trơ về mặt cảm xúc".
Khi có sự cố, mình không tức tưởi, sốt sắng như trước, mình đón nhận, rồi từ từ chấp nhận. Mình không vội vã, không quá cầu toàn, không hướng tới khái niệm "hoàn hảo tuyết đối". Và rồi mọi thứ lại "tốt đẹp" trở lại.
Mình nhận ra một điều, đôi khi, than thở, lo lắng mà không chịu suy nghĩ, không biết chờ đợi thì mọi chuyện sẽ theo chiều hướng xấu đi.
Nhưng mình lại thấy rằng nếu không có những phút giây lo lắng, mất ăn mất ngủ, mình lại không có cảm giác "chiến thắng", :(



Mấy hôm xuống nhà máy, xuống với mấy chị dưới xưởng, thấy các chị nhìn nhận vấn đề tình cảm nam - nữ. Mình cứ thắc mắc, sao mọi người nghĩ yêu và cưới lại đơn giản và nhanh chóng thế nhỉ?
Trong khi mình thấy, mình "đánh giá", đó là chuyện hoàn toàn "quan trọng" và cần phải "kĩ càng", không cho phép có sai số.
Rồi trên đường về, bỗng nhiên nổi hứng, mình vs sếp - một người bằng tuổi bố mình nói về vấn đề tình cảm của mình. Sếp bảo :"cô yêu cầu sự hoàn hảo ngay từ khi bắt đầu, điều đó là không thể, lấy chồng, giống như một canh bạc, cô phải biết chấp nhận thử thách, và đừng đòi hỏi sự hoàn hảo".
Rồi hôm  nay, thấy chị Linh, háo hức, hồi hộp đi ra mắt "mẹ chồng tương lai", nghe chị kể về gia đình chồng, về chồng, mình tự hỏi: "sao chị lại chấp nhận một gia đình như thể, sao chị có vẻ hạnh phúc thể nhỉ?"
Đọc một cái note trên facebook, có lẽ đây chính là câu trả lời: "Vì bạn vẫn chờ đợi vào một chàng trai (cô gái) lí tưởng của mình chứ đâu chịu hé mở trái tim và đón nhận tình cảm của những người xung quanh - những người gần gũi, quan tâm đến bạn và đang thầm yêu bạn"
Vâng, "Mình không cho đi thì sao yêu cầu được nhận lại?". Mình muốn có một người lúc nào cũng phải quan tâm tới mình vô điều kiện, ở bên mình vô điều kiện, hiểu được những suy nghĩ của mình. Nhưng thực tế, mình đã bao giờ dành thời gian để "hiểu về ai vô điệu kiện, quan tâm tới ai đó vô điều kiện, và ở bên họ vô điều kiện?"
--------- ------------------------------------------Đừng than thở------------------------------------------------------------
Read More
Thấy thèm đọc văn học Việt Nam quá, thèm đọc truyện ngắn Thạch Lam, để thấy thấp thoáng hình ảnh của ai đó như bạn bè mình vậy, cả "Đôi mắt" - Nam Cao, 'Nhớ Làng" - Kim Lân, để thấy thấp thoảng hình ảnh của cô, dì chú bác, những người nông dân chất phác, nói nhiều và làm cũng nhiều, thèm cả truyện ngắn Nguyễn Tuân, để cảm nhận được những thú vui tao nhã của người Việt như nghệ thuật thưởng thức trà. Xã hội ngày càng phát triển, con người ta cứ bộn bề chạy theo cái gọi là "văn minh, hiện đại", nhiều người cứ ngụy biện là xã hội ngày nay lấy đâu ra như mảnh đời như thế, lấy đâu ra tình huống như thế để mà các nhà văn có cảm hứng để viết.

Hà Nội nồng nàn mùi hoa sữa khi Thu về

Ố, nhưng thực tế là họ chẳng chịu thâm nhập thực tế đấy, thời nay làm gì có mấy nhà văn xuất thân từ chính những người nông dân chân lấm tay bùn, từ anh công nhân bốc vác chất phác, thật thà. Ừ thì những nhân vật như anh thanh niên trong “Lặng lẽ Sapa” mắc bênh “thèm người”, chắc thời nay là hiếm vì còn có tivi báo đài, điện thoại, nhưng cứ bảo thời nay làm gì còn ai như “Chí Phèo” vạch mặt ăn vạ, nhưng chỉ cần đi đường bạn để ý một chút, sẽ thấy khối thằng còn hơn cả “Chí Phèo”, rồi thì hai đứa trẻ mang áo rét tặng bạn trong “Gió lạnh đầu mùa”, tuy không nhiều nhưng vẫn còn khối ra đấy, ngay cả số phận nghèo khổ, sống cảnh ở trọ như hai cô gái Liên và Huệ trong “Tối ba mươi”, chắc cũng chẳng hiếm nếu bạn chịu “chui” vào những xóm trọ ổ chuột ngay trong lòng Hà Nội. Rồi thì hai vợ chồng trong “đôi mắt” của Nam Cao với cái nhìn khinh miệt về người nông dân, chao ôi, nó xuất hiện từng ngày, từng giờ ngay trước mắt.

Đấy, mới chỉ điểm qua có vài tác phẩm trong vốn văn học cũng như vốn sống hạn hẹp của bản than mà mình thấy sao văn học thời nay cứ thiếu thiếu “chất hiện thực” quá, nhạt nhẽo quá. Những câu chuyện mà hình như chỉ trong tưởng tượng của người viết, có đau thương, có bi hài, có lãng mạn, nhưng sao chẳng hề gần gũi, đọc mà cứ như là truyện ở một phương trời xa xôi nào ý, chẳng phải quanh mình. Ngày nay, cái gì người ta cũng làm cho nó “quá” lên nhưng lại không thực. Cứ bảo phải đưa yếu tố “bậy” vào thì nó mới thực, nhưng lại bậy quá đà khiến nó trở nên lố, lố đến mức đọc đến phải “đỏ mặt”.
Đến bao giờ mới lại có một tác phẩm văn học Việt Nam: bình dị, gần gũi nhưng sâu sắc như “thời ấy”????
Haizzzz
Ps: Mình chỉ viết dựa trên cảm xúc chủ quan của cá nhân, không có hàm ý gì khác!@@

Theo Nhung Duong
Read More
Khi bố mẹ tình cảm quá mức?
1. Bố cưới năm 28 tuổi, có lần tôi hỏi: “Sao bố cưới muộn thế, thời bố 28 tuổi là ế lắm rồi nhỉ?” Bố trả lời:“ Chờ mẹ con lớn chứ sao.” Vâng, bố hơn mẹ 8 tuổi.
2. Bố mẹ bất đồng quan điểm, mẹ bỏ vào phòng không buồn nói chuyện với bố nữa. Bố tự dưng đưa cho tôi lọ hoa bảo đem vứt đi, tôi vâng lời liền làm theo. Thấy tôi đặt lọ hoa vào thùng rác rồi, bố bèn chạy vào phòng bảo mẹ: “Em ra mà xem con mình kìa, đang yên đang lành đem vứt lọ hoa em thích nhất.” Thế là bố mẹ làm hoà, tôi bị ăn mắng.
3. Mẹ hỏi sao 26 tuổi rồi còn không dắt cô nào về cho mẹ xem mắt, tôi cười nịnh: “Con chưa gặp được ai đảm đang tháo vát như mẹ cả.” Mẹ nhìn nhìn tôi một hồi rồi bảo: “Thôi thực tế một tí đi con, con so thế nào được với bố con.”
4. Bố chơi bài thắng bao nhiêu tiền đưa hết cho mẹ, tôi lân la xin một ít, bố bảo: “Bạn trai con đâu, kêu nó cho con đi.”
5. Bố đi công tác về, lôi ra một lô lốc quà cho mẹ, tôi ngồi thẩn thơ nhìn. Cuối cùng bố bảo mẹ: “Có món nào em không thích thì cho con đi.”
6. Valentine, bố mua sô cô la cho mẹ, tôi đòi ăn cùng, mẹ bảo:“ Không ai tặng con à?”
7. Bố cứ về đến nhà là hỏi:“ Mẹ con đâu?”
8. Có lần mẹ về thăm ngoại một tuần, hai bố con tự nấu cơm, tôi buồn bã bảo: “Con nhớ mẹ quá.” Bố đáp: “Bằng thế nào được bố nhớ mẹ.”
9. Bố mẹ to tiếng, tôi mà hùa theo mẹ nói bố, mẹ sẽ mắng tôi: “Trẻ con biết gì mà nói leo, về phòng.” Nếu tôi về phe bố trách mẹ, bố sẽ quát: “Ăn nói liên thiên, đi lau nhà!”
10. Đêm giao thừa cả nhà chơi phỏm, kết cục tôi và anh trai bị lột sạch tiền lì xì. Mấy hôm sau bố mẹ mặc áo đôi khoe: “Quà tất niên của hai con đó.”


11. Lễ tình nhân bố cho tôi tiền, tôi dè dặt bảo: “Con làm gì có người yêu đâu.” Bố nói: “Ai chả biết, tự lo bữa tối nhé, chốc bố mẹ đi ăn nhà hàng.”
12. Hai mẹ con ngồi ăn snack xem TV, bố bảo tôi: “Ăn ít thôi con, béo như heo sau thì ai thèm?” Tôi ko bằng lòng: “Mẹ cũng ăn kìa.” Bố đáp: “Mẹ có bố lo rồi, con thì có ai?”
13. Bố đi làm về hồ hởi bảo: “Hôm nay nhà mình đi ăn tiệm nhé?” Tôi sung sướng: “Nhất trí!!!” Mẹ: “Không đi.” Bố: “Thế thôi không đi nữa.”
14. Nick FB của bố là “Anh Ba vui vẻ”. Một lần bố mẹ cãi nhau, nick bố đổi thành “Anh Ba sầu đời”. Bây giờ thì nick bố là “Anh Ba hạnh phúc”.
15. Thằng bạn thân của tôi trước ngang ngược ham chơi, từng bỏ nhà đi vài ngày. Sau đó mẹ nó tìm thấy đưa nó về nhà. Tối ấy nó lén nghe thấy bố nó bảo: “Em còn tìm nó về làm gì nữa?” Mẹ nó trả lời: “Có mỗi thằng con trai không tìm về mà được à?” Bố nó: “Nó làm em tức điên lên, em còn bận lòng làm gì, cùng lắm mình đẻ đứa khác, em muốn đẻ thêm mấy đứa cũng được.” Sau lần đó, thằng bạn tôi không dám bỏ nhà thêm lần nào nữa, nó sợ một khi ra đi là không còn lối về.
16. Bố mua đồ ăn ngon về, tôi hớn hở lao vào chén, bố bảo: “Ăn ít thôi con, bớt phần mẹ với chứ!”
17. Có lần mẹ tan ca muộn, bố đón mẹ về, bèn hỏi: “Ăn cơm ko em?” Mẹ đáp: “Thôi, đang giảm cân.” Bố ko hài lòng bảo: “Giảm cái gì mà giảm, béo đến đâu cũng ko bằng con mình được. Cứ ăn đi.”
18. Đêm valentine, tôi ôm bó hoa hồng lộng lẫy về, ngồi xuống cạnh mẹ khoe: “Mẹ xem đẹp ko, người ta tặng con đó. Chắc mẹ lâu lắm ko đc ai tặng hoa rồi nhỉ.” Mẹ điềm đạm lôi dây chuyền đeo trên cổ ra: “Hoa thì không có, nhưng bố vừa tặng mẹ đấy, có hơn chục triệu thôi.”
19. Mẹ:“ Con thử xem ngon không?”
Bố trách:“ Bà cho tôi ăn với.” 
Mẹ:“ Để con ăn trước xem chín chưa đã.”
20. Hồi trước nhà chưa nuôi chó, mỗi lần ra khỏi cửa, bố với mẹ đi trước, tôi lủi thủi theo sau. Từ khi nhà nuôi chó, tình cảnh khá khẩm hơn nhiều, bố với mẹ đi trước, tôi dắt chó theo sau.
21. Mua áo mới về mẹ đòi mặc thử, kết cục bố phán:“ Mẹ mặc đẹp hơn nhiều, con để mẹ mặc đi.”
22. “Bố ơi, cấp ba bố chọn Tự nhiên hay Xã hội ạ?”
“Tao chọn mẹ mày.”
23. Nghỉ đông cả nhà ngồi tàu hoả về thăm ngoại, đi qua một trạm bus thấy có một đôi tình nhân ôm nhau dưới màn mưa, mẹ bảo:“ Nhìn xem lãng mạn chưa kìa?” Bố đáp: “Lãng mạn kiểu đó để bị ốm à, ôm nhau trong phòng không thích hơn à?”
24. Có lần mẹ lục tung ngăn tủ tìm giấy đăng kí kết hôn, bố ngồi xem TV bình thản nói: “Tìm làm gì, mất thì thôi, đằng nào mình cũng khôngly hôn.”
25. Có lần bố mẹ cãi nhau, mẹ bỏ ra phòng khách ko thèm để ý đến bố nữa. Bố lò dò theo sau, mở ứng dụng nói chuyện với mèo Tom, rồi cứ thế nói một mình: “Alo, người ngồi đằng kia là ai thế? Alo, người ngồi đằng kia sao ko nói gì thế? Alo, người ngồi đằng kia đói bụng chưa? Alo, người ngồi đằng kia muốn đi ăn lẩu ếch không?…” Chưa được năm phút, mẹ đã bật cười ha hả.
26. Tôi thất tình, bố mẹ vỗ vai tôi an ủi thế này đây: “Bố mẹ quen nhau từ nhỏ, lớn lên thì phải lòng nhau, ra trường thì cưới, chưa từng thất tình, nên không hiểu đc cảm giác của con lúc này. Nhưng thôi con đừng buồn, bố mẹ đưa con đi ăn tiệm nha.”
27. Đi bus bị thó mất di động, về nhà nhăn nhó đòi bố mua cái mới cho, bố bảo: “Mới mất đã mua ngay làm gì, để con buồn bã vài ngày đã.” Cơm tối, mẹ bảo chán cái di động đang dùng rồi, bố liền bảo: “Em cho con đi, chốc cơm xong anh đưa đi mua cái mới.”
28. Một lần bố mẹ cãi nhau, mẹ hậm hực nói: “Ông xem bạn bè ông ai cũng nhà lầu xe hơi, không thì trưởng phòng giám đốc cả rồi. Ông thì có gì nào?” Bố tôi từ tốn: “Tôi có bà là đủ rồi.” Vâng, mẹ tôi á khẩu ngay lập tức.
29. Bố mẹ định đi nhà hàng cao cấp nhân ngày lễ tình nhân, tôi nằng nặc đòi đi cùng: “Cho con đi với, người ta bảo con gái kiếp trước là tình nhân của bố đấy, con có quyền được đi cùng.” Bố đáp: “Nếu thế kiếp trước chắc chắn bố dẫn con đi rồi, kiếp này nghỉ nhé.”
{Nguồn: Weibo - Dịch: Kiem Duong}
des by HinaNg@Tu Es Mon Lilas
Read More
Có những điều đã rất cũ kĩ và không bao giờ mất đi trong mỗi ngăn kéo ký ức ..
Có những thứ dù giấu kín nhưng vẫn nhớ rõ nó đang nằm ở vị trí nào ở trong lòng ...
Đó là những tháng ngày khó khăn khi giai đoạn bướng bỉnh của cuộc đời ghé thăm . Tôi chẳng cần thứ gì khác ngoài sự tự do của bản thân . Tôi từ chối mọi sự động chạm từ gia đình . Tôi khát khao được sống một cuộc sống tự nhiên theo sinh tồn , vất vả với mọi thứ ...
Phải , đó là năm đầu tiên tôi tự lập .....
Vào những năm tháng còn quá trẻ của mình , tôi vẫn nhớ như in cảm giác mệt nhọc khi phải tay xách tay mang một túi đồ ăn lề đường nguội lạnh , một túi vật dụng lỉnh khỉnh ai đấy cho tôi mang về dùng , lê lết bước từng bước nặng nhọc vào 1 con hẻm nhỏ ở khu nhà thuê . Khi ấy tôi 16 tuổi ... Những ngày nằm vùi ở căn gác xập xệ ấy , có khi ốm đau không buồn uống thuốc , có khi thấy đói cũng chẳng còn mì tôm , có đôi lần tôi vẫn hay đùa với vài bạn gián bò ngang chân . Lúc ấy tôi vẫn tự giặt quần áo cho mình và cho các chị ở cùng . 7 đứa con gái ở trên căn gác ấy , các chị là những người khá hiền lành chân chất . Chúng tôi ngủ như cá mòi dưới 1 cái quạt trần, không có đệm , tôi chỉ có mỗi một con sâu gấu bông sọc xanh chuối sọc trắng để ôm . Các chị ấy làm ở một studio áo cưới . Sáng 6g đi làm và tối hơn 9 giờ mới về và chỉ ngủ . Thỉnh thoảng chúng tôi kéo nhau ra đầu ngõ ăn mì gõ và bàn tán nhiều điều hết sức bình dân . Ví dụ như chuyện tháng sau chị A xin làm thêm giờ để có tiền gửi về cho mẹ , chị B hôm nay gặp một cặp cô dâu chú rể chơi sang , make-up xong boa hẳn 500k ... Tôi thấy chạnh lòng , Ngoại cũng không cần tiền của tôi , Ngoại muốn tôi về với Ngoại ... vậy thì tôi đi làm thêm giờ để có làm gì đâu , chắc để mỗi tôi đỡ rãnh và bớt nghĩ lại . 
Chuyện ! Nhà thuê bé , khu lao động nghèo ồn ào . Tôi chả thiết có ti vi nhưng ngày nào tin thời sự tôi cũng được biết vì hàng xóm bật inh ỏi cả con hẻm cụt .... con hẻm nhớp nháp với số tiền thuê nhà rẻ bèo , nhưng tình cảm của những người hàng xóm lao động xếp vào hàng đắt đỏ ở thành phố này đấy ! 

Những ngày ấy tôi trầm lặng hơn hẳn bây giờ , ko phải vì ít nói mà là vì chẳng biết ngày mai của mình có như mình mong đợi không . Đúng là hai bàn tay trắng và một đứa con gái thì không hề liên quan . Nhưng sẽ liên quan đến rất nhiều câu chuyện xấu xí khi còn có thêm một công việc đầy thị phi được tô vẽ thêm qua từng người .

Những ngày ấy , tôi chạy chiếc xe Mio màu đen bé xíu , dán đầy băng keo cá nhân vì đơn giản lắm , xe tôi nó bị hư ở chỗ nào đấy ko biết mà rất hay bốc khói đen rất thương tâm , tôi ko có đủ tiền đổi một cái xe mới, dĩ nhiên là không thể nào đủ . Mà thật ra tôi cũng không muốn đổi , vì nó là quà của Ngoại . Món quà duy nhất tôi mang đi khi ra đi. Tôi chỉ nghĩ đơn giản , dán băng keo băng bó vết thương cho nó vì tôi mong nó đừng bỏ tôi đi.

 Tôi ko thể đi bộ trong cái thành phố to lớn này , những ngày này tôi thậm chí còn không có một người bạn.. Những người tôi hay nói chuyện nhất cũng chỉ là những anh chị làm chung ở quán kem . Có một điều rất ít người biết , công việc làm thêm đầu tiên trong đời tôi là ở quán kem . Hồi ấy vì rất thích ăn kem nên đã xin vào 1 quán kem nổi tiếng nằm ngay ngã tư Nam Kỳ Khởi Nghĩa và Võ Thị Sáu để bưng kem .
Tôi còn nhớ rất nhiều lần vì older nhầm cho khách . Tôi đã phải ăn cho hết những phần kem family 8 viên :) và dĩ nhiên mấy anh chị múc kem làm chung chưa bao giờ bắt tôi phải đền tiền cho những lần ấy :)))) mỗi ngày 4 tiếng , tôi đi bưng kem và còn lại tôi ở nhà , nhà một người bạn xa lạ . những ngày này tôi sống với gia đình một cô bạn , đó là Annie , tôi nhớ như impn ngày đầu tiên Annie dắt tôi về giới thiệu với bố mẹ , tôi không bao giờ nghĩ họ lại chứa chấp một đứa con gái không biết từ đâu ra .
Chúng tôi nhìn bố mẹ với đôi mắt nài nỉ đáng thương ,Annie đã phải năn nỉ mẹ mãi , mẹ mới đồng ý , bố mẹ Annie rất thương tôi , và cho dù có trải qua bao nhiêu năm tháng , tôi vẫn sẽ nhớ những cái ơn của gia đình Annie đã cho tôi.

 Thời gian ở đây , tôi như một đứa con gái nữa của bố mẹ , tôi và Annie ngủ cùng phòng , tất cả mọi tiện nghi trong nhà tôi đều được sử dụng , mỗi ngày tôi đi bưng kem nửa buổi , Annie đi học ,mẹ đi trông tiệm ở Thương xá Tax , chúng tôi ăn cơm tối với nhau ở nhà và cuối cùng thời gian trôi nhanh chóng mặt, tôi có một cái Tết theo truyền thống người Bắc vì nhà Annie chuyển từ Bắc vào Nam sống . Đêm giao thừa tôi và Annie ngồi canh nồi bánh chưng và cùng nhau chạy xe đi khắp mọi con phố ngắm nhìn. Cũng chính cái đêm giao thừa ấy , tôi đã tắt hết đèn trong phòng và ngồi ôm mặt khóc , năm ấy tôi ko có tiền để mua đồ Tết , Tết của tôi chẳng có cảm giác được Ngoại đi chợ về và bắt thử đồ mới mua, Tết của tôi không có tiền , không có gia đình mình , không có Ngoại và những món ăn quen thuộc , nghĩ đến đó tôi ôm mặt khóc to thì Mẹ Annie nghe thấy, Mẹ bước vào phòng và hỏi tôi đã mua váy áo mới chưa ? Tôi nghẹn lại rồi lại ôm eo mẹ khóc tiếp, có lẽ Mẹ hiểu nên sáng hôm sau mẹ đi bán về đã dúi vào tay tôi 2 chiếc áo thun , 1 chiếc màu đỏ , 1 chiếc màu đen có in hình chiếc xích lô và chợ bến thành cùng dòng chữ " vietnam in me " Mẹ bảo đây là áo mẹ bán cho khách du lịch , mẹ cho tôi.

 Cảm động chứ , làm sao quên , trong đời mình có mấy khi được mặc những chiếc áo như vậy vào dịp Tết ... Nhất là Tết cô đơn buồn tủi thế này . À chúng tôi còn có thêm một người bạn nữa là Sophie . Bọn tôi chơi với nhau thân như kiểu gia đình 2 đứa xem tôi như con gái , khoảng thời gian tôi lay lất từ nhà Annie sang nà Sophie . Đó là cả một câu chuyện dài nhiều tình cảm . Mẹ Sophie cũng thương tôi. Nhưng khi ở nhà Sophie thì đó lại là một cuộc sống khác , mỗi cây mỗi hoa , mỗi nhà mỗi cảnh. Tôi quý họ và quý luôn những ngày tháng không tưởng ấy . Rõ ràng cuộc sống đã đưa đến những người tôi không bao giờ tưởng . Họ cưu mang một người dưng và lo lắng như một phần trong gia đình họ ... Thật sự tôi quá may mắn .

Cũng không có gì làm tôi nhớ nhiều bằng những ngày tháng khó khăn bao trùm lấy đôi mắt . Những thứ gì thuộc về niềm vui , tôi vẫn nhớ nhưng không bằng . Thi thoảng bây giờ , tôi vẫn lang thang đi ngang qua những nơi tôi từng sống hồi trước , tất cả những góc nhỏ nằm trong một thành phố to lớn , những kỉ niệm nhỏ là chiếc nôi cho những niềm hy vọng to lớn . Phải, ở đó có những đêm tôi đã nằm ôm túi quần áo cũ mèm và khóc mỗi đêm . Khóc vì sự bướng bỉnh , khóc vì tôi nhớ Ngoại , khóc vì sợ , khóc vì không biết Mio sẽ bỏ tôi đi lúc nào . Lúc ấy tôi sẽ phải vác mặt về nhà năn nỉ Ngoại , hay đi lang thang ở những con đường tối đen đầy nguy hiểm . Khóc cho sự ích kỉ ngang bướng chưa một lần nào cảm thấy sợ hãi ...
Những ngày ấy tôi thậm chí còn không biết thương một người là gì ? Quá nhiều thứ phải lo lắng ....

Tôi nhớ đó là một ngày mưa năm 2006 hay 2007 gì đấy , ngày tôi chuyển từ một chỗ xó xỉnh xa xôi về một con hẻm nhỏ nằm trên đường nguyễn thiện thuật . Đó là một căn nhà 3 tầng , cô chủ là giáo viên . Tằng trệt cô cho thuê làm tiệm uốn tóc , tầng 3 cô ở một mình cùng 4 con mèo . Còn lại tầng 2 cô mua 6 cái giường tầng . Và treo bảng cho 12 đứa sinh viên ( nữ ) thuê . Thật ra chỗ này khá rẻ nên Tôi quyết định sẽ dọn vào đấy . Ngày tôi chuyển nhà , đơn giản lắm , tôi chỉ có 2 cái túi đồ. Một cây quạt màu xanh lá chuối , ngày đó trời mưa to lắm . Tôi thậm chí còn không đủ tiền đi taxi cho đỡ ướt . May thật , khi ấy tôi có những người bạn mới , họ chắc cũng không nghĩ rằng chúng tôi vẫn sẽ chơi với nhau cho đến bây giờ , đó là Ngọc Trai.

Khi ấy nó chạy xe nouvo màu đỏ đen hay cái màu gì đấy , tôi còn nhớ xe nó hay kêu è è ầm ĩ khi đi trên đường nữa mà . Nó là người đã chở 2 cái túi đồ trùm kín áo mưa cho tôi . Một người nữa là Hoàng Phi .... Tôi còn nhớ như in cái cảm giác bọn tôi đứng nép bên hiên nhà trú mưa , tôi nhìn mọi thứ chạy ngang qua mình với một đôi mắt tuyệt vọng . Khó khăn nối tiếp khó khăn , các bạn lúc này còn sống với gia đình . Chẳng ai có thể giúp tôi nhiều hơn những tình cảm đơn sơ ấy . Khi tôi ôm đồ lên lầu , nhìn chiếc giường tầng tôi sẽ ngủ , ko có một chỗ nào để đồ đạc quần áo cho tử tế , 12 đứa con gái không quen biết ngủ trên 6 chiếc giường xếp gọn ở tầng 2 , tôi cho tất cả đồ xuống gầm giường . Chiếc quạt tôi để công cộng cho cả các bạn . Đó là những ngày tháng tôi ôm chiếc gối ôm cũ xì ko biết của ai và khóc rấm rức trên chiếc giường tầng chật hẹp ấy . Không lẽ quyết định tự lập là sai lầm? Một ngàn không trăm câu hỏi chạy quanh não . Tôi không có cách nào khác để bào chữa cho sự tự ái to bằng cái bánh xe bò của mình cả . Và đã hơn 3 lần tôi muốn về với ngoại , về với con hẻm nhỏ nhiều kỉ niệm , về với ngôi nhà nhỏ có người tôi thương nhất cuộc đời ....


Mọi thứ sau đó ư ? ....
Dài lắmmm ...
Nhiều khi tôi cũng không nhớ rõ bằng cách nào tôi lại ko quay về với Ngoại , nhưng tôi chỉ biết cái tính ngang bướng và tự ái của tôi vẫn ở đây, vẫn nhiều hơn mỗi ngày ... 
Và bây giờ đây. Khi cuộc sống làm tôi trầy da chảy máu thế nào cũng được , nhưng đừng chạm vào một thứ tôi xem trọng hơn tất cả, được cất giấu kỹ càng sâu kín - Đó là lòng tự trọng hay còn gọi là danh dự của bản thân ....

Read More
Chúa nhật,  trời say sưa nắng ! 

Tôi nhoài mình dậy sau tiếng đóng cửa nhẹ nhàng nhất có thể của hai bà cô đang đến chơi nhà. Hai bà cô tôi, cô Hai và cô Út.

Cô Hai - một người với lối sống khép kín, khó tính khá cổ điển vì tâm hồn cô được nuôi nấng từ bé bởi nước Pháp mộng mơ. Một người còn lại thì tính thong thả, hay thơ thẩn và hơi trẻ con, bình dị như cuộc sống của cô 40 năm nay vốn dĩ ở Sydney xa xôi. 

Cũng phải nói nhờ cả hai cô, tôi mới có dịp đi xe bus ở sài gòn. Trên xe buýt tôi gặp đủ các loại người, trên đường đi tôi nhìn thấy hầu như các góc nhìn cùng cực của những con đường vốn dĩ thân thuộc mà tôi - hoặc bạn , chỉ có thể thấy nó qua cửa kính của những chiếc ô tô có kèm vài tấm bạc che nắng , hoặc loáng thoáng qua ánh nhìn hờ hững khi đi xe máy ngang qua .

Hôm nay, tôi đi xe bus lần đầu tiên ở sài gòn. 

Nỗi sợ hãi của tôi khi lái xe trên đường , là xe bus . Dĩ nhiên nếu chỉ là xe bus , là hung thần đường phố thì chẳng nói làm gì. Ai chả biết sự sợ hãi của xe bus đem lại, nhưng có mấy người biết bên trong xe bus là cả một thế giới bao gồm rất nhiều con người, rất nhiều hoàn cảnh, rất nhiều câu chuyện khác nhau. Giống như hôm nay tôi đi trên chuyến xe từ nhà nội về lại nhà tôi, đó là một quãng đường dài đi qua mấy hàng cây nghiêng nghiêng đổ bóng ban ơn vài cái bóng râm cho mùa hè nóng bứt . Tôi có ngồi cùng một bà lão chừng 60. Bà dáng khom, tóc bạc, đang cầm trên tay một chiếc cà-men bằng nhựa cũ xỉn màu đỏ nhạt . Lúc mới lên xe, thật ra tôi chỉ nhắm hờ mắt sau lớp kính mát và bắt đầu lắng nghe . Đủ thứ âm thanh rơi vào tai nào là tiếng buôn bán chỉ dẫn qua điện thoại của vài người lao động, tiếng cô soát vé hỏi trạm dừng của khách , tiếng mấy bạn sinh viên đang cầm quyển báo bàn tán về vài người nổi tiếng trong đó có cả bạn tôi =) . Tiếng một bà mẹ kêu inh ỏi vì đứa con gái vẫn khóc nhè la hét , tiếng còi xe, tiếng cửa mở và tiếng hàng rong. Tất cả trộn lẫn như một thứ đặc sản mà Sài gòn đã - đang và vẫn có .

Tôi cố nép người sát vào cụ để làm quen , và bắt đầu hỏi thăm. Có vẻ tôi đã ngồi rất đúng chỗ , vì cụ nhìn tôi nép người rồi nở 1 nụ cười tươi tắn như ban hoà bình cho cả thế giới . Sau khi hỏi cụ bao nhiêu tuổi, tôi mới được biết cụ đã 63 đang bán vé số ở gần một khu chợ - buổi tối cụ đi về phái trong hẻn gần chợ ngủ nhờ trước sân nhà một người bà co . Cụ đang trên đường đi đến bệnh viện để nuôi bệnh cho cậu con trai đang chấn thương sọ não vì đi bán vé số bị tai nạn giao thông. Mới đây khoảng hai tháng trước hai mẹ con còn dắt nhau đi bán , ăn chung , ngủ chung , chia sẻ từng cọc vé số cho nhau khi bán ế ...  Tôi tự hỏi rằng có bao giờ tôi đã tặng cho bà những phần cơm cùng Lá Xanh chưa ? tôi hỏi 

_ Có bao giờ bà đi bán đêm ko ? 
_ Có chứ cô, hai má con tui bán đến 1 giờ sáng mới zề. 
_ Bà thường bán ở đâu ? 
_ Tui với thằng con đi quanh mấy chỗ nhậu , rồi đi qua công ziên ngoài xì gòn bán .
_ Thế có bao giờ bà đi bán mà có mấy người đi xe gắn máy đến cho bà đồ ăn khuya chưa ? 
_ Cũng có cho mà cho hôm trước tui không ăn được , cho gà chiên mà tui thì không còn nhiều răng . 

Tôi nghe xong câu đó lòng mình rộn ràng , Lá Xanh cũng đã từng đi phát gà rán do bạn Linh tài trợ , khộng lẽ Sài gòn của tôi bé đến vậy ... không lẽ tôi đã từng gặp cụ trong hàng trăm hàng ngàn con người tôi gặp trên đường đi phát cơm khuya , không lẽ sài gòn của tôi bé đến vậy sao ... ?

Đời ! một bà mẹ già 63 tuổi đang nuôi một thanh niên 34 tuổi có nguy cơ tàn phế suốt đời.... Xe bus vẫn là phương tiện di chuyển hầu như nhiều nhất của bà, dạo rày không còn con trai đi bán cùng, bà phải đi xe đạp ôm , Bà bảo chủ nhật là bàn không bán ban ngày ,  bà hay đi tuyến đường này từ khu chợ bà ngủ lây để đến bệnh viện chăm con. Phải là cái xe này, phải là bác tài xế với vẻ mặt căng thẳng phía trên kia và cái cô soát vé hiền lành này. Bả bảo mọi người tốt lắm, vì mắt bà kém nên xe luôn dừng hẳn để chờ bà ngồi đàng hoàng , đến trạm cô soát vé tên Chi - cũng nhắc bà trước để bà xuống cho đỡ lập cập . 

Theo lời bà , thì cô Chi đang làm mẹ, chồng cô nghiện ngập rồi đi biệt xứ hay bị bắt gì cũng không rõ . Cô ấy làm soát vé trên chuyến xe này hơn 3 năm nay rồi, lí do duy nhất cô làm , và phải là tuyến đường này vì đó cũng là con đường mà con gái cô đến trường. 6h sáng , cô tranh thủ vừa đi đúng lịch trình của xe bus , vừa đưa con đi học , đón con về và thỉnh thoảng thay đồ, chăm con gái ăn trưa ở trên xe ....

Phía trên là bác tài xế , chưa kịp lắng nghe câu chuyện của bác thì bà cụ Hao , đã phải chuẩn bị xuống trạm tiếp theo , tiếp tục hành trình mới được 2 tháng nay và cả một dấu chấm hỏi to đùng phía trước trải dài cùng sự cực khổ để chăm sóc con trai mình . Cụ chào tôi vẫn với nụ cười ấy, với giọng nói nhỏ nhẹ và ánh mắt nheo nheo đôi lông mi bạc , thế là cụ đi khuất về phía bệnh viện , cụ đi rồi nhưng để quên lại trong lòng tôi rất nhiều cảm xúc  .... 

Xe bus là cả một thế giới nhỏ , ở đó có những con người khốn khổ với cuộc sống, có những nỗi đau âm thầm ẩn sau tiếng còi xe và sự hối thúc của thời gian, cuộc sống này thật nhiều điều cao cả lẫn vào những bình thường . Hôm nay phải cảm ơn hai cô đã cho tôi nhìn thấy và lắng nghe được nhiều điều, cảm xúc của lần đầu tiên sẽ luôn còn mãi . Thay vì căm ghét những chiếc xe bus xấu xí hung hăng, tôi sẽ im lặng và thông cảm vì cuộc sống này để tồn tại được - chúng ta ai cũng phải có lí do để tồn tại của mình ... Nếu chưa hiểu hết những lí do mà cuộc sống đã sắp xếp , thay vì trách móc tức giận, hãy tìm cách lắng nghe và thông cảm nhiều hơn ...

Những con đường vẫn rợp bóng cây . 
Xe bus đã thưa người , tất cả những âm thanh hỗn độn của cuộc sống tôi nghe ban nãy đã tắt dần sau mỗi trạm xe lên xuống  ... 

Tôi nghiêng đầu về phía bên trái, cạnh ô cửa sổ loang lổ vệt mờ vì bụi , đưa tay viết lên dòng chữ  
" L i f e i s ... " 


Tai nghe được cắm ngay vào tai và tôi chỉ muốn được nghe giai điệu piano của bài River Flows in You ...
Read More
Mưa Hạ ... 
Những cơn mưa xối xả cách ngày , như đốc thúc em ơi , hãy viết gì đó cho những ngày này thì phải ? 

Đã một khoảng thời gian dài, em không ngồi góc công viên ấy. em nhớ những buổi hẹn cà phê với vài ba người bạn cũ , nhớ những nhân duyên mà em "va vấp" ở góc đô thị chật hẹp này. Nhà thờ Đức Bà nghiêng nắng. muốn nhắn tin vu vơ cho một cuộc hò hẹn nào đó rồi thôi , em vẫn ngồi như thế, một mình , lề đường công viên , cạnh cái xe to tướng hung dữ . hít thở sâu và... nhìn ngắm. Không cafe, chị bán nước cho trái dừa , em thấy buổi sáng của mình ngọt lịm ... một cái ngọt tự nhiên không đường ... 

Ngày ngày vẫn thế, em quen cái thói quen sắp thành bệnh, ra vào lối cũ, ngắm nhìn mọi thứ trong im lặng. Sài Gòn này bé xíu vậy mà người ta lạc nhau lúc nào không hay. Em vẫn ở đây, nơi nụ cười le lói sáng. Việc mỗi ngày chất chồng, việc tạo việc. Ừ, thì thế mới là đi làm. Cũng nhờ việc mà em chanh chua hơn, già đời hơn. Cũng nhờ việc em mới thấy lâu nay mình "gà mờ" quá chừng. Công việc dần đang đi vào nếp quen, lại nhớ công việc cũ. Thèm viết lách nhưng cảm xúc cứ xua nhau trôi về góc tĩnh đợi chờ.

Càng lớn lên người ta càng nghĩ rộng , ở mỗi vấn đề trong cuộc sống . em hay nghĩ chỉ có 1 cách giải quyết thôi . Thế nhưng mà đấy là sai rồi . Chúng ta sẽ có nhiều cách hay nhất đấy . Còn nhớ cách đây 3 năm Em ngấu nghiến quyển Osho đầu tiên . mở ra trang 1 đã choáng cả váng vì câu : yêu là gì ? yêu là 1 dạng của ghét ... Osho giải thích khiến em bật cười . cười vì vô lý . làm sao yêu lại là 1 dạng của ghét đc . Và từ đó cuộc sống vội vã chẳng ai làm em phải tự hỏi : Yêu là gì ? cho đến hôm qua em đc nghe 1 câu chuyện . nó ngắn gọn bằng 1/10 sách của Osho , nhưng cũng chính hôm qua , em đã hiểu rõ ràng . Yêu đúng là 1 dạng của ghét ...

Hôm qua e được một người bạn hỏi rằng : Đối ngược lại với yêu là gì ???
Suy nghĩ 2 giây em bảo : Ghét ... * như 1 cách lập trình sẵng , con người ta hay bị cách chơi chữ tầm thường ám vào đầu theo từng ngày nhạt nhẽo *



Ngược lại với Yêu ko phải là Ghét ..
Có một câu chuyện nhỏ sau đây sẽ giải thick cho điều đó .
Ví dụ ai đó đang yêu nhưng lại bất chợt chia tay . 50 năm sau nữa , tình cờ gặp lại người cũ trong một chiều đi dạo . lúc đó bà nọ nhìn chằm chằm vào ông già và có 2 trường hợp xảy ra 
bà ta đi đến gần ông và nói : ông , tôi ghét ông lắm .
uh nếu đúng như trường hợp này xảy ra thì ông ta chắc phải mừng . vì sao ? vì ông may mắn lắm mới có 1 ng nào đó ghét ông đến cả nửa thế kỷ ?? 
May mắn cái quái gì ? phi lý 
Bình tĩnh nào ? nghĩ kỹ xem ghét cũng cuốn hút như yêu vậy đó . chẳng phải khi ghét ai , bạn cũng quan tâm đến họ , cũng chú ý xem họ đã như nào . trong 1 tấm ảnh vô tình nhìn thấy . bạn sẽ nhìn ngay vào họ thay vì nhìn những ng xung quanh . trong trường hợp này nếu có ng ghét ông cụ này 50 năm . có nghĩa là có ng đã nghĩ về ông ta 50 năm nay đấy ... may mắn thật chứ . 
Trường hợp thứ 2 , thì ông cụ hỏi : 
Bà ơi . bà còn nhớ tôi ko ??? 
Bà lão đứng im trong giây lát và nói : 
Thưa ông . tôi trông ông quen quen , ông là ai tôi ko nhớ ??? 

Đến lúc này câu trả lời duy nhất và thuyết phục nhất mà sau gần 3 năm đọc sách của osho em mới hiểu : Qủa thật ngược lại với Yêu ko phải là Ghét . Ghét chính là 1 cách khác tương tự như Yêu , và ngược lại với Yêu chính là Lãng Quên ... 

Em ngồi viết những dòng này khi mưa bên ngoài vẫn rơi nặng hạt . Có một chút gì đó được đặt tên là mất mát ...Cảm giác rằng mình đang làm tổn thương chính mình . Mỗi một ngày khi tia sáng đầu le lói báo bình minh . Cảm giác ấy lại ùa về trong chăn ấm . Em giúp mọi người tìm thấy chính mình . Nhưng em thì vẫn rất vất vả tìm thấy em dù là trong giấc ngủ . Nhiều người nói em già trước tuổi, nói rằng em lanh lẹ và rồi em sẽ thành công. Nếu một ai đó biết được thành công mà em ao ước chỉ là một gia đình đầm ấm . thì chắc hẳn sẽ thất vọng lắm ! Bởi họ đã đặt quá nhiều niềm tin nơi em, những ánh mắt háo hức, những câu chuyện hấp dẫn muốn kể cứ như bóp nghẹt trái tim em. 
Em nhỏ bé lắm để phải một mình .... 
Em , người hay cố tình thức dậy trước lúc bình minh 
Để rót vào giấc mơ những hoài nghi : liệu mình có bản lĩnh ? 
Chưa đủ nhiều để gọi là yêu 
Ko thể thờ ơ để xem nhau như người xa lạ 
Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã 
Nghiêng bên này , lại chống chế bên kia ... 
Đêm trằn trọc ! 
Đêm đã rất khuya 
Em che giấu từng nụ cười hạnh phúc 
Đôi mắt cứ giả vờ liếc nhìn nhau một chút 
Anh dịu dàng , đêm lại trôi qua thật lâu 
Mong manh mười ngón ngoan , ưa giận dỗi nỗi sầu 
Để gió nâng niu một tâm hồn vần vũ 
Chiều nay gió lười, mình thì ngồi ôn lại chuyện cũ 
Mười ngón ngoan lại nũng nịu đan vào nhau 
Siết chặt tay nhé dù ngoài kia biển có đổi màu . 
Biển trước em thăm thẳm đến khôn cùng anh nhi ? 
Em trước Biển thì nhỏ nhoi và cô độc 
Biển ồn ào còn em im lặng và khóc 
Sóng chợt xô bờ , cuộn nước mắt ra khơi .... 

Mưa cũng dần tạnh . Thôi em lại trở về với cuộc sống đầy mệt mỏi bon chen . Tối nay có một cái hẹn ở chùa , họp cho khóa tu tiếp theo của Quan Âm Tu viện tổ chức ... 
Mỉm cười thôi nào . đời còn gì hạnh phúc bằng mỗi cuối tuần đc an nhiên và tự tại ... 
Sống cũng như chỉ đc sống một lần ... 

Sài Gòn 
ngày ... tháng ... năm ... 
Nhân dịp mưa to . công ty còn lại chỉ một mình ...

Read More
Mặc cho thực tế rằng thiên nhiên không " ưu đãi " cho  miền Nam một mùa thu thực sự, mùa của những tâm hồn nhạy cảm và đôi lứa yêu nhau nhưng những sắc nắng hanh hao và dịu dàng của miền Nam trong khoảng thời gian này vẫn khiến lòng người nơi đây trào dâng nhiều xúc cảm bâng khuâng, hoài mong , chờ đợi một điều gì đó !

Tôi đi bộ về con hẻm nhỏ , nơi có cái khách sạn bé tẹo tôi đang sống " ngắn hạn " , đi dọc con phố nhìn những người già, cô quạnh ngồi bên cửa sổ hay trước hiên nhà nhìn đường phố. Họ rạng rỡ khi đôi lúc tôi dừng lại nghe những câu chuyện không đầu không cuối của họ, tôi không biết họ ngày xưa ra sao, sống thế nào, làm gì, có gia đình hay không nhưng tôi biết những ngày này họ sống một mình, không người thân, không con cháu, không hàng xóm.Tôi biết họ thèm được nói chuyện, nhưng cái thèm đơn giản đó tự nhiên lại phức tạp ở cái sứ xở văn minh này.  Họ vui lắm từ những câu chào nhỏ nhặt của những vị khách du lịch , mà gần đây nhất là tôi .

Chiều mùa thu, Đà Lạt vẫn lạnh nhưng có gì đó dễ chịu vì đường phố dần vắng lặng chuyển mình cho buổi tối nhộn nhịp.

Thành phố ngàn hoa bây giờ chỉ còn trăm hoa , không khí thay đổi làm cho cảm xúc cũng vội đổi thay theo. Giờ tôi chỉ còn thấy mùi trà tỏa hương , mùi cacao nóng đặc nghi ngút trong mấy quán cóc ven đường dốc. Cảm giác những cơn gió lạnh luồn vào da thịt , và lãng đãng sương mù trước mặt tôi.

Hồi nhỏ tôi hay ước , nếu mình chạm đc vào mây . nó mềm như khói hay đông lại thành cục như bông băng nhỉ  ? ước mơ đó bây giờ vẫn chưa đc thực hiện .. thôi thì tạm thời động đỡ vào sương mù coi như an ủi vậy =)

May mắn thay , lần đầu tiên tôi đi Đà Lạt mà ko đi ngay những ngày lễ tết, mà là những ngày bình thường , nhịp sống bình thường đúng là dành cho tôi - một người luôn muốn viết lên những thứ bình thường của cảm xúc !


Đôi khi tôi rất khó để có cảm tình với 1  ai đó, nhưg đôi khi tôi dễ thíck thú một cách bất ngờ .

Vậy đấy ! nhẹ nhàng và dễ thương lắm . tôi thì  từ trc nay chưa bao giờ chủ động thích ai cho nên giờ tôi cứ như hs lớp 12 lần đầu để ý anh bạn cùng lớp vậy. Thật ....... mắc cỡ dã man luôn í ..

Sẽ cố gắng giữ những cảm xúc này thật trong trẻo, nhẹ nhàng . dù sao thì cũng chưa nghĩ tới việc sẽ yêu ai .
Tâm trạg tôi thì thất thường , biết đâu mai kia lại thay đổi ... cảm xúc này chỉ  để dành ở đó và mỉm cười mỗi khi nhắc tới mà thôi.

Vậy đấy , cuộc sống này thật côg bằng , ai cũng cô độc ít nhất trong vài khoảng khắc . như những cụ già tôi gặp  ở nơi tôi làm việc , dẫu sao thì các cụ ấy cũng còn có những người khách du lịch như tôi . thăm nom và chào hỏi cho tuổi già bớt cô đơn. còn tôi thì lại được thêm 1 niềm vui nho nhỏ trong cs hiện tại .

Ngẫm lại thấy đúng ... Cho là Nhận .. và Nhận nghĩa là Cho ... Đừng toan tính thứ gì vì vốn dĩ chúng ta chỉ làm cho cs này đi lệch đường ray vì  những mưu toan đó ... rồi lại than oán sao mình bất hạnh hơn ngta . Ko ai bất hạnh hơn ai mà chỉ có việc người này làm cho cs mình trở nên bất hạnh hơn người khác ...

Lại trở về vớ tách  cacao đậm đặc , quán ở sườn đèo . chỗ ngồi lọt thỏm trong góc  nhìn thấy cả một thành phố , hay còn thấy cả những điều tôi viết ra nãy giờ ở trên kia !

Read More
Đôi dép bọc hay còn gọi là giày búp bê đơn giản .. lùng sục trong mấy chợ sida

Ngồi ăn hủ tiếu gõ giữa khuya khi đường vắng hoe ... ông bà chủ hàng hủ tiếu ngồi xuống tán chuyện cùng mình rồi tự nhiên cảm thấy tô hủ tiếu ngon hơn hẳn vì tình cảm những con người với nhau

Cảm giác ngắm nhìn tài sản là 2 tủ đồ linh tinh gồm váy , đầm , áo , khăn , short thay vì ti-vi , tủ lạnh , máy lạnh , xe hơi. chết ngất vì xếp đồ nhưng vẫn thấy vui vì tổng tài sản đang có . hihi 

Buổi chiều tà đứng từ ban công lầu 13 nhìn ra xa xa tít đằng chân trời . thấy những đám mây bay là đà dần về phía mình ....

Những con đường nhỏ vuông thẳng tấp dưới khu Him  Lam chỉ có vài chiếc xe cỏn con qua lại, vắng vẻ,  trưa hè mưa trong nắng

Buổi tối thì tràn ngập  những ánh đèn, nhìn xa về phía SG hào nhoáng tự dưng nổi hứng muốn lang thang ngay ra đó 
Yêu một sớm thức dậy, nắng chan hòa căn phòng vuông góc , vươn vai , mỉm cười rồi mở cửa sổ cho gió lùa vào , 1 thứ gió là lạ không có ánh nắng .. mát hết cả tâm hồn .

Nhìn dòng người tấp nập qua lại trên phố , 1 mình mình ngồi lại  dõi mắt kiếm tìm những thứ bình yên ...
Khi " yêu" con người ta trẻ trung và khác hẳn .. chưa kể yêu ai , yêu thứ gì và yêu nhiều đến cỡ nào . Chưa kể tình yêu ấy có đc chấp nhận hay chỉ lặng lẽ vui. Ở mỗi thời điểm trôi qua, đều đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc sống. Vấn đề là ở chỗ bước ngoặc nào in đậm vào tâm trí ta nhất , đúng ko nhỉ?

Trên chuyến xe dài mệt mỏi từ SG đi DL  , lấy tay gạt nước mưa đọng lại bên cửa sổ xe Buýt , lòng buồn vời vợi nhưng cũng phải ráng ngủ 8 tiếng vì cv chờ đợi mình mỏi mòn ở trên kia, tập tính phải hài lòng và chịu đựng từng ngày vậy .

Hay trên chuyến bay từ DL về SG , sân bay vắng tanh ,chỉ có vài người lao công qua lại . cảm giác buồn tẻ bao trùm  khác hẳn với cảm xúc bên trong mình  mong chờ nôn nao đc về SG trong 20f nữa ...

21t cô đơn , người ta bảo trẻ  thì cần nhiều trải nghiệm .. ừ thì thế nhưng biết bao nhiêu lần trong đời còn cảm thấy lạc lõng hay cảm thấy yên bình. biết là ko nên nghĩ mình lạc lõng nhưg biết thế nào khi cảm gíac đó cứ ùa đến ...Hôm nay đã có người nói mình có vẻ hơi gồng lên với cs này  thì phải ... ừm thì mình cũng ko biết có phải ko ? nhưg sẽ chờ đợi cuốn sách sắp đc tặng và đọc hết xem mình nằm ở đâu trong đó !!!

Rồi mình cứ đi ... cs cần nhiều bước chân hơn nữa mặc cho người lê bước thì đôi lúc cũng mệt nhoài , muốn dừng lại và có 1 gia đình nhỏ .... ôiii xa vời quá nhưng vẫn cứ mơ .

Cuộc đời này, không ai cho không ai thứ gì cả. Đời có vay, ắt có trả. Chẳng ai dám nhận rằng mình chưa bao giờ buồn hoặc không có những nỗi đau riêng. Chỉ là bạn ít khi thấy họ thể hiện ra đấy thôi. Hạnh phúc và thành công bao giờ cũng có cái giá của nó. bất kể rẻ hay đắt .

Người hạnh phúc luôn là người lạc quan, bằng lòng với những gì mình đang có và hướng đến những điều mình mong muốn. Người hạnh phúc là người sẵn sàng từ bỏ ước mơ của mình bởi những lí do chính bản thân người đó sẽ không bao giờ hối tiếc. Người hạnh phúc là người biết cách vượt lên bản thân mình thay vì cứ mãi tìm kiếm và chờ đợi sự giúp đỡ của người khác.

Vây thôi .. yêu những cái giản dị nhất đang có .. còn nhiều lắm những khoảng khắc ko thể nào quên ... dạo này viết nhiều , nghĩ nhiều ... yêu nhiều mặc dù ko phải yêu con người mà là yêu những điều gỉan đơn bình dị ...

Mình - độc thân - nhiều thứ để bàn - dĩ nhiên là ko nhàm chán và đang sở hữu một thứ tình yêu dạt dào hơn hết cần sẻ chia cho 1 ai đó thì càng tốt  !

Read More
Chiều tháng Tư ..

Lang thang trên phố với cái móng tay chấm bi , tóc ngắn phồng phồng , váy vintage màu trầm bay bay  . ngta bảo : tai sao em phải cầm túi xách mọi nơi mọi lúc . Tại sao em ko cầm dù thay cho túi xách ???
Rõ dở hơi ... dù chỉ dùng cho trời mưa .. hoặc thật nắng .. em đi giữa chiều .. gió thổi hiu hiu . ko mưa cũng chả nắng .. sao anh bảo em phải cầm dù ??? >"

Chiều tháng Tư ..

Em tất tả chạy ngược chạy xuôi .. bắt taxi mãi ko đc . em ngồi bệt xuống đường , giày cao 7 phân , nắng nóng , túi xách nặng , ipad choáng hết tay chân ... mệt mỏi, chán chường  . rồi em ngẩng đầu lên thấy cô xe ôm nháy mắt .. tay cầm sẵng nón bảo hiểm :      
 " Lên đi mi ....  "

Ôiiiii ánh mắt em sáng bừng chỉ vì đc đi xe ômmm !

Cũng buổi chiều tháng Tư ấy

Mưa rơi tầm tã ... xối xả trên con đường trung tâm thật vắng và thật xa ,  ngồi trên phòng uống trà , ngắm hoa ( thanh cảnh quá ) , nhìn  ngta mắc mưa chạy vắt giò lên cổ thật tội ngiệp .. sợ cảm giác bị mưa ướt nhẹp hòa vào cảm giác gió lạnh ... chỉ muốn ôm ai đó có 1 bờ vai thật to và thật dày ... nhưg ko biết ng đó là ai ???? Dở hơi à ...

Phải sống rơi lọt thỏm giữa những cơn mưa to , những cơn gió rét , mới thấy iu cái nắng ấm áp như thế nào ...
Cuộc đời là thế, có khi có tất cả nhưng cũng nhiều lắm những lúc chẳng còn gì ..
Có khi biết nhiều thứ  quá rồi thỉnh thoảng nói nhữg câu trốg không như chả biết gì ..
Nước mắt rồi sẽ khô. Lòng tự nhủ lòng, dù dòng đời xô đẩy về đâu thì sẽ luôn cố gắng đứng vững. Cuộc sống ai cũng chỉ sống một lần rồi chết đi trở về cùng cát bụi thời gian , mang theo đc gì hay chỉ là 1 tấm thân tàn tạ ..  Cứ làm như ta có thể làm.

Có thể em sai nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là em đã dám nghĩ, dám làm, dám chấp nhận, dám thất bại, dám đối mặt và dám sống như những gì mình muốn cho dù không phải lúc nào muốn là đã được .. 20 - 40 - 60 .. cứ đơn giản em tính cuộc đời chỉ có 60 năm .. 20 năm thử nghiệm và làm sai - 20 năm sửa chữa và làm lại - 20 năm đắm mình trong thành công hoặc thất bại ( 1 lần nữa cho nhữg ai chẳng mảy may  )


21 tuổi rồi , bước qua năm đầu tiên cho việc sửa chữa và làm lại .. em lo ngại khi mình chưa nhìn rõ điều gì . Cái cho em niềm tin duy nhất trong cuộc sống này là sự an lành và niềm hạnh phúc  .. hơi xa !

Bên trái là mùa xuân... Và bên phải là mùa hạ... Một bên là những cơn mưa phùn nhè nhẹ thoảng qua trong cái không khí dịu dàng ấm áp của tháng Tư 
Chiều tháng Tư ..

Dưới những mảng mây nặng nề...
Em đang cố để lang thang trên từng mảng người đông đúc...
Muốn để cái tâm tư kia vẩn vơ đi đâu đó...
Và lặng ngồi một mình bên những hạt mưa
Đâu đó thoảng qua từng chút một...
Những khúc nhạc vô hình .. vang lên nhè nhẹ
Đôi mắt chợt buông qua từng ô cửa nhòe ướt...
Bên kia vẫn  là...
... những hạt mưa,...
Những lo toan...
Và cả những con đường...
... ..... nguệch ngoạc ... ướt mèm đôi chân bước

Lại sắp qua một ngày mới  mà đáng lẽ ngày mai em  nên ngồi trong một văn phòng nào đó. Vậy mà em vẫn ngồi đây, dạo chơi Facebook, đọc những cái tin lá cải vẩn vơ và thầm nguyền rủa bản thân sao thật vô dụng ( ít nhất là ngay giờ này >"< )  .. với chúng bạn , em chả bằng ai , nhưg với bản thân mình . em thấy nể mình lắm ...

Thời gian trôi, những đứa trẻ đương nhiên được sinh ra vẫn cứ được sinh ra. Những người tới lúc chết vẫn phải chết. Những linh hồn vẫn đi lang thang đâu đó xung quanh . Người giàu tiếp tục kiếm được thêm  tiền. Người nghèo phải oằn mình với gánh nặng cuộc sống vẫn cứ phải oằn mình ..  Em vẫn là Em như cũ ( dung nhan thì có thay đổi chút thôi =))

Thế giới với những điều em biết - luôn đi theo đúng quy luật của nó, hoặc có thể cũng chẳng có quy luật nào cả. Nó xảy ra, đến, đi, như hiển nhiên, vô tình , mặc định .
Thế giới với những điều em chưa biết - tốt đẹp, xấu xa, mạnh mẽ, yếu đuối, khốn khổ, hạnh phúc, tuyệt vọng, hân hoan. Người ta cứ sống, cứ bước đi, trong cái thế giới riêng của mình và thế giới chung của nhiều người ..

Tương lai là thứ em  chẳng thể biết trước mình sẽ cảm thấy như thế nào. Và chẳng phải em vẫn luôn tin rằng: " Thượng đế dìm người ta xuống nước sâu không phải để giết chết họ mà là để rửa sạch họ " sao ?
Em có nhiều suy nghĩ lạ . em ko hẳn là người tốt nhưg cũng chẳng fai là người xấu ..  nhữg ai khác dấu đến gần rồi cũng dạt ra xa khi họ cảm thấy họ khác " tầng sóng " với em ! phải á ,  em sống có phong cách ( nhưng chưa biết phong cách gì à  )

Chiều tháng Tư

Em vẫn đi chùa và cầu xin bình an cho những người em iu ( và  những ng iu em ) ..
Em vẫn nhắn tin và trả lời tin nhắn rất đầy đủ cho những người em quý ( và quý em )
Em vẫn nấu ăn cho em , vẫn cảm thấy vui khi ăn 1 mình .. đi dạo 1 mình ... sống trong im lặng 1 mình ..
Em vẫn đi làm mặc dù muốn nghỉ lúc nào cũng đc , nhưg sao em thấy mình chỉ toàn nghỉ trong trạng thái suýt ngất ko vầy nè !

Em biết anh rất nhớ em . em biết còn có nhiều người nhớ em . em biết mình ko thể nhớ hết tất cả , bây giờ em chẳng nhớ ai , nên em xin . em xin gửi lại hết những nhớ nhung , Em chỉ  muốn là Em của hiện tại, tung tăng , yêu đời , tự do , thoải mái , đừng dành cho em bất cứ thứ gì ...em ko muốn nhận ,  em sợ mình sẽ làm tất cả tổn thương !

Uhm...

Lâu quá rồi...

Mọi việc trôi qua thật nhanh...
Như thể chúng chưa hề từng tồn tại...
Và những hình ảnh ấy giờ cũng chỉ còn lại ...  như một giấc mơ dài .. hay gọi là ác mộng thì đúng hơn .
Thời gian rồi sẽ trôi mãi mãi ...
Và cả cái thời điểm này rồi cũng sẽ chẳng thể ở lại ..
Rồi có thể chúng ta sẽ gặp ở tương lai ???
Chẳng ai mà biết đc ...
Phải ko ??
Read More
Ngày xưa .. cứ hễ đói bụng nửa khuya là mò xuống căn bếp điêu tàn trong ngôi nhà sàn của ngoại, lục lọi cơm nguội ăn ngon lành mặc dù thức ăn kèm thì không có gì ngoài nước tương dầm 1 đống ớt hiểm. 

Mỗi sáng đi học hay canh ông bán bánh mì không 5g45 sáng , thì cũng là nước tương và ớt hiểm, mặn mà cả khoảng thời thơ ấu đã qua.

Đi học ở trường thì có cơm Tấm .. cơm ở trường dành cho học sing tiểu học thì bán rẻ rề, có 3 ngàn 1 dĩa àh.  

Trưa trưa hay lôi bà cóc ra sơn móng tay móng chân, bà bị lẫn nên có biết gì đâu . cứ ngồi đơ ra mặc cho mình làm gì thì làm. Làm xong chỉ có 1 m khoái chí vì bà ko có chê : " trời ơi thấy ghê " như mọi ng trong nhà .. 

Cái món đồ to lớn nhất mà mình mơ ước lúc đó là có cái máy bấm điện tử bỏ băng vô chơi mấy trò ăn nấm , hoàng tử chuối , bắn ong , với chơi đào vàng .. trời ơii ghiền dã man lúc đó giá thị trường là 2 ngàn 1 tiếng nếu đi chơi tiệm. 

Giờ thì có nitendo DS rồi . chơi cho đã đời mà vẫn nhớ cảm giác hồi xưa ghê !

Ngày xưa đứa nào có nhiều dây chun là được ngưỡng mộ nhắm ^^

==============
Read More
Bạn thân mến !

Rất khó để có thể quên đi một người đã từng một thời gian gắn bó, và tưởng chừng như không thể tách rời. Thế nhưng chẳng có gì là không thể làm được nếu bạn đã muốn quên và quyết định sẽ quên.

Cứ nói rằng tôi muốn bạn sẽ làm được những điều kì diệu còn hơn cả kì diệu nữa đấy.


Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi. 


Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu ngừơi ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận để không gây đau khổ. Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau. 

Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta , nhưng rồi tỉnh yêu lại ra đi, thì cũng đừng nên níu kéo hay đỗ lỗi mà hãy để nó ra đi. Mọi lý do đều có ý nghĩa riêng của nó và rồi ta sẽ hiểu. Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế. 

Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được. 

Có  những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu , đó là – tình yêu là một món quà – mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi . Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình .Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ một khoảnh khắc của cuộc đời mình. 

Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.Có thể chúng ta phải gặp một vài người nào đó, phải nhầm lẫn một vài lần như vậy trước khi gặp đúng người mình yêu, và bạn cũng nên trân trọng vì điều đó. 

Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng nữa, hãy đi tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình. 

Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn. 

Có một vài thứ mà bạn rất thích nghe nhưng sẽ không bao giờ được nghe từ người mà bạn muốn nghe, nhưng nếu có cơ hội, hãy lắng nghe chúng từ người nói với bạn bằng cả trái tim. 

Ðôi khi trong cuộc sống, có lúc bạn cảm thấy bạn nhớ ai đó đến nỗi muốn chạy đến và ôm chầm lấy họ. Mong rằng bạn sẽ luôn mơ thấy họ. Hãy mơ những gì bạn muốn, đi đến nơi nào mà bạn thích, hãy là những gì bạn thích vì bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả trong cuộc đời. Mong rằng bạn luôn có đủ hạnh phúc để vui vẻ, đủ thử thách để mạnh mẽ hơn, đủ nỗi buồn để bạn trưởng thành hơn và đủ tiền để mua quà cho bạn bè. 

Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, nếu điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ tổn thương người khác. Một lời nói vô ý là một xung đột hiểm họa, một lời nói nóng giận có thể làm hỏng cả một cuộc đời, một lời nói đúng lúc có thể làm giảm căng thẳng, còn lời nói yêu thương có thể chữa lành vết thương và mang đến sự bình yên. 

Người hạnh phúc nhất không cần phải có mọi thứ tốt nhất, họ chỉ là người làm cho mọi việc, mọi chuyện đều diễn ra theo ý họ. Hạnh phúc thường đánh lừa những ai khóc lóc, những ai bị tổn thương, những ai đã tìm kiếm và đã thử. Nhưng nhờ vậy, họ mới biết được giá trị của những người chung quanh họ. 

Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt.Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua.

Từ bỏ không có nghĩa là yếu đuối, đôi khi nó có nghĩa là bạn đủ mạnh mẽ để buông tay. – Khuyết danh
(ST)


  • Cầu trục - Vinalift là đơn vị chuyên sản xuất và cung cấp các loại cầu trục với công nghệ tiên tiến nhất, tăng hiệu suất làm việc với mức chi phí tốt nhất trên thị trường
Read More